Mùa đông
đă gần tàn khi cô Maria Ghislieri đến tu viện
San Giovanni Rotondo để xưng tội với Cha Piô và
tham dự Thánh Lễ của ngài. Cô là một thiếu
nữ mảnh khảnh, có khuôn mặt nhỏ và dài,
người vùng Castelnuovo thuộc tỉnh Piedmond phía
bắc nước Ư. Khi các chồi mới hé nụ trên
các cành hạnh nhân th́ cô bị đau và bác sĩ cho
biết cô bị viêm phổi. Hai tuần sau, bác sĩ
lại thấy biến chứng: bị viêm màng phổi
và có nước trong phổi. Một người
chị em họ của cô đến ở với cô hai
tháng.
Sau Thánh Lễ,
người bà con nói với Cha Piô, "Con lo cho Maria quá.
Xin cha cầu nguyện dùm."
Cha Piô mỉm
cười, gật đầu. Ngài nói, "Bệnh
sẽ kéo dài nhưng Maria sẽ qua khỏi."
Cô mừng
rỡ, "Thật vậy sao, cha?"
Ngài nói, "Con
có thể tin chắc như vậy."
Khi cô Maria
hơi khoẻ một chút, cô đă trở về nhà
ở Castelnuovo, nhưng bác sĩ ở đây nói rằng
cô bị lao cả hai buồng phổi và họ gởi
cô đến viện điều dưỡng Alexandria.
Các bác sĩ
ở viện điều dưỡng quả quyết,
"Không thể làm ǵ hơn cho cô." Cả nhà tụ
họp lại để bàn tán về điều ấy.
Người bà
con nhắc nhở rằng, "Cha Piô nói Maria sẽ b́nh
phục."
Cha của cô
Maria lắc đầu tuyệt vọng, "Bác không
biết thế nào, nhưng cháu vừa mới nghe bác
sĩ nói đấy."
"Nhưng Cha
Piô biết ư của Thiên Chúa. Các bác sĩ đâu có
biết. Bác không thấy sao?"
"Bác không
biết. Có lẽ bác phải đích thân đến
gặp cha mới được."
Và ông đă đến tu viện. Ông đợi Cha Piô
ở ngoài cửa nhà nguyện. Vừa khi thấy bóng
dáng Cha Piô, ông vội chạy tới, vồn vă hỏi.
Cha Piô nói với ông một cách cả quyết,
"Con của ông không chết đâu."
Ông hỏi lại, "Cha có chắc không? Các bác sĩ
nói..."
Cha Piô ngắt lời, "Khoa học th́ nói không
chữa được, nhưng tôi nói với ông là nó
sẽ khỏi."
Sự lo lắng tan dần trên khuôn mặt của
ông, và nụ cười hé mở trên môi.
Cha Piô mỉm cười, dịu dàng, "Hăy nói
với Maria yên tâm và nó sẽ thấy."
Tại bệnh viện, lúc đầu cô Maria rất
đau đớn và xoay giở người luôn v́
đau. Nhưng vào một buổi sáng nọ,
người y tá nhận thấy cô tươi hơn và
thư thái hơn.
Bà y tá nói, "Tôi chắc là đêm qua cô ngủ
ngon!"
"Là v́ ngài đến giúp cháu đêm qua," cô Maria
giải thích.
Bà y tá đang sắp xếp chăn mền vội
dừng tay, bà nh́n vào khuôn mặt c̣n xanh xao của cô và
hỏi. "Ai giúp cô?"
"Cháu muốn nói là Cha Piô."
"Người ấy là ai vậy? Bà con của cô hả?"
Cô Maria mỉm cười sung sướng và gật
đầu, "Cháu nghĩ ngài là một vị
thánh."
Bà y tá lắc đầu và nhăn mặt. "Thánh
hay không, th́ không ai được phép vào đây sau
giờ thăm viếng cả. Cô biết mà."
Cô Maria cười khúc khích. "Cháu sẽ kể cho
ngài nghe."
"Làm ơn nói cho tôi biết làm sao mà ông ấy vào
đây được?"
"Ngài không vào đây theo kiểu đó. Ngài... ngài
xuất hiện... không biết từ đâu."
Bà y tá chống nạnh. "Thôi nghe Maria, đủ
rồi!"
"Đó là sự thật mà," cô Maria cả
quyết, và nhỏm người dậy.
Bà y tá ra lệnh, "Nằm xuống đi."
"Đó là sự thật mà," cô Maria cả
quyết một lần nữa.
Bà y tá lắc đầu. "Tôi nghĩ cô đang lên
cơn sốt." Bà vói tay lấy chiếc khay
đồ ăn và đi ra, miệng lẩm bẩm,
"Vị thánh. Thật sao!"
Cô Maria nói với theo, "Đó là sự
thật!"
Người cha của cô Maria trở lại gặp
Cha Piô. Ông nói trong hai hàng nước mắt,
"Người ta đếm từng ngày của Maria.
Họ nói nó là đứa bệnh nặng nhất trong
nhà thương."
Cha Piô đặt tay lên đôi vai run rẩy của
ông. "Nó không chết đâu. Nó sẽ b́nh phục,"
ngài nói thật nhỏ nhẹ và quay bước bỏ
đi.
Vào lúc người cha của cô trở lại, th́ t́nh
trạng của cô Maria bắt đầu thay
đổi. Chẳng bao lâu cô cân nặng thêm mười
ba cân Anh. Và sau một thời gian ngắn, cô đă hoàn
toàn b́nh phục và không c̣n vết tích ǵ của căn
bệnh.
Vị bác sĩ kinh ngạc. Ông nói, "Tôi không
hiểu nổi. Không giải thích nổi."
Cô Maria nói, "Nhưng cháu biết."
Gia đ́nh của cô Maria muốn câu chuyện
được đăng báo để công khai vinh danh
Cha Piô. Nhưng ngài tỏ vẻ khó chịu khi
được hỏi ư. Ngài nói, "Đừng.
Đừng làm ǵ cả. Hăy sống đạo tốt
lành là đủ."
Một phụ nữ trẻ đẹp khác từ
miền bắc nước Ư đến gặp Cha Piô. Cô
người thon nhỏ và cao, với đôi mắt long
lanh và mái tóc nâu vàng óng ả dưới ánh mặt
trời. Những người có mặt ở tu viện
thấy cô đến xưng tội với Cha Piô
đều tự hỏi cô là ai. Nhiều ngày cô đi
đi lại lại như thật bàng hoàng với
đôi mắt thiết tha và nụ cười thật
tươi, hy vọng được lọt vào ánh
mắt của vị linh mục đẹp trai.
Cô nói với những người đang chờ
xưng tội, "Ngài nói tôi những điều xinh
đẹp của thiên đàng và thật truyền
cảm." Và rồi một ngày kia cô mất dạng.
Cô Mary Pyle nói chuyện với Cha Piô, "Cô ấy
thật dễ thương. Không biết cô ấy đi
đâu?"
Khi nghe nhắc đến cô ấy, Cha Piô có vẻ lo
âu. Ngài vắn tắt, "Cô ấy trở về
nhà."
"Con tự hỏi không biết cô ấy có phải
là một linh hồn được chọn không. Là
người được Chúa dùng để làm
những việc kỳ diệu của Ngài."
Cha Piô nghiêm khắc nh́n cô Mary. Ngài tuyên bố một
cách chắc nịch, "Không. Chúa không chọn cô
ấy."
Hai tháng trôi qua và không ai c̣n nhớ đến cô ấy
nữa, cho đến khi một trong các linh mục
ở tu viện đọc tin trên báo. Ngài vội vă
đến pḥng Cha Piô, và lúc ấy cha đang ngồi
viết.
Vị linh mục nói, "Cái cô gái bí ẩn này
muốn nổi tiếng đây." Ngài đặt
tờ báo lên bàn Cha Piô và chỉ ngón tay vào cuối trang.
Cha Piô đẩy lá thư sang một bên. "Cái ǵ
vậy?"
"Theo câu chuyện đăng trong báo, th́ cha đă
ảnh hưởng mạnh mẽ đến
người phụ nữ duyên dáng mà cô ta thường
tiếp xúc với cha. Cô ấy là người..."
Cha Piô ngắt ngang. "Tôi biết cô đó là ai
rồi."
"Cô ấy có vẻ hiểu lầm điều ǵ
đó. Theo như cô ấy nói với kư giả th́ cô
ấy nghĩ là cha dụ dỗ cô ta." Cha Piô liếc
mắt nh́n bản tin, sắc mặt không thay
đổi.
Vị linh mục lo lắng nói, "Dĩ nhiên,
mọi người ở đây đều biết
đó là tṛ hề, nhưng những người lạ
th́ sao? Họ sẽ nghĩ ǵ?"
Cha Piô nhún vai, "Cha nghĩ tôi sẽ phải làm
ǵ?"
Vị linh mục do dự. "Tôi không biết. Tôi
chưa nghĩ về điều ấy. Có lẽ
chẳng nên làm ǵ cả."
Cha Piô gật đầu và bỏ tờ báo vào
sọt rác bên cạnh bàn. "Tốt, v́ chẳng có ǵ
đúng như điều tôi muốn thực
hiện."
"Như vậy cha nên từ chối là không có điều
đó."
Cha Piô nh́n vị linh mục. "Cha vừa mới
nói với tôi là ai ai cũng biết đó là tṛ
hề."
"Th́ đúng, dĩ nhiên, nhưng..."
Ánh mắt Cha Piô nh́n đăm đăm vào vị
linh mục. "Có điều ǵ khác cha muốn nói
không?"
"Tôi chỉ thấy cha không có vẻ ǵ ngạc
nhiên cả." Lời nhận xét có vẻ chọc
tức Cha Piô, nhưng ngài không trả lời.
Vị linh mục nh́n quanh quất trong pḥng, có
vẻ bối rối. "Tôi đoán đây không phải
là bài báo đầu tiên muốn bôi nhọ cha." Ngài
cười gượng gạo và bước ra ngoài.
Đôi chân mày của Cha Piô nhíu lại. Không may,
cũng c̣n có những bài báo khác lên án ngài. Chỉ mới
một giờ trước đây ngài vừa nói
chuyện với ông Alberto Del Fante, một kư giả
đă viết bài bôi nhọ ngài trong tờ Florence. Vào lúc
đó, Del Fante là người vô thần và thuộc nhóm
tam điểm, và ông khinh miệt tất cả các linh
mục, nữ tu và các thánh.
Và rồi vào tháng Mười Một 1930 ông
đến San Giovanni Rotondo với người anh
vợ, chính yếu chỉ v́ ṭ ṃ. Trước cuộc
thăm viếng, đứa cháu của ông đang đau
nặng. Các bác sĩ thấy thận của nó bị làm
độc nên nóng sốt. Người anh vợ của
Del Fante đă xin Cha Piô cầu nguyện cho đứa
nhỏ.
Cha Piô nói với ông, "Hăy tin tưởng," và
ngài tiên đoán ngày giờ nó sẽ lành bệnh.
Điều ngài tiên đoán đă xảy ra đúng
như vậy, và Del Fante thật cảm kích. Ông không
những trở lại đạo Công Giáo mà c̣n là
người hỗ trợ Cha Piô hết ḿnh, và ông
bắt đầu viết sách về Cha Piô.
Ông nói với Cha Piô, "Trước khi con
viết, con sẽ làm dấu thánh giá và cầu
nguyện."
Một tối kia ông quên điều đó và
đặt bút viết. Bỗng dưng căn pḥng tràn
ngập mùi thơm ngọt ngào và dịu dàng.
Ông gọi vợ con ông, "Đến đây
mau."
Trước khi ông lên tiếng dẫn giải,
tất cả đều trầm trồ về mùi
thơm kỳ lạ trong pḥng. Họ hỏi, "Cái ǵ
vậy?"
Ông Del Fante mỉm cười. "Bố không
chắc, nhưng bố nghĩ là Cha Piô đang nhắc
nhở bố về sự cầu nguyện mà bố
đă quên trước khi đặt bút viết."
|